30 thg 12, 2011

QUÀ NOEL MUỘN CỦA MỐC MÍT


Việt Nam ngày 25 tháng 12 năm 2011

Ông Già Noel chào Mít!


Ông đã nhận được thư của Mít vào sáng sớm ngày hôm nay. Ông rất vui vì đây là năm đầu tiên ông nhận được thư của Mít. Con viết thư rất hay và chữ cũng đẹp nữa.
Ông biết con đã mong chờ ông như thế nào, nhưng con cũng biết trên thế giới có rất nhiều trẻ em thiệt thòi ở những vùng nghèo khổ, xa xôi nên ông đã ưu tiên các bạn nhỏ đó trước còn các con ở thành phố thì ông sẽ đến muộn hơn một chút.
Ông biết, ở trường con là một học sinh thông minh nhưng vẫn hơi e dè nhút nhát chưa hăng hái giơ tay phát biểu ý kiến, riêng về khoản này con hãy cố gắng học theo anh Mốc con nhé!
Ông cũng biết, con là một cô bé tự tin. Tự tin là điều rất tốt, nhưng ông cũng muốn con hãy mạnh mẽ ngay cả khi con gặp chuyện buồn: như bị cô giáo phê bình, bạn bè trêu trọc hay khi bị điểm kém. Con ạ! Không ai có thể lúc nào cũng thành công. Ông nghĩ con cũng vậy, hôm nay con thất bại, hãy nhìn lại mình và ngày mai con sẽ có niềm vui. Ông chúc con luôn có niềm vui và hãy mạnh mẽ can đảm đứng lên cả khi con gặp thất bại, con gái nhé!  
Con sắp thi xong học kỳ 1 rồi phải  không? Hãy cố lên con nhé! Hãy nhanh nhẹn ngồi vào bàn học sau khi ăn cơm tối và  học thật tập trung, đừng để ý nhiều đến xung quanh, học xong bài sớm con sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đến lúc đó, đọc sách hay xem tivi đều thấy thoải mái con ạ! Chúc con thi học kỳ đạt kết quả tốt!
Chào con nhé! Bây giờ, ông phải đi tặng quà cho các bạn nhỏ đây. Ông hy vọng năm sau con sẽ lại viết thư cho ông!
Ông chúc con và anh Mốc yêu thương nhau, yêu thương hai bà, bố mẹ và các anh chị em. Mong con học giỏi và biết nghe lời bố mẹ!


28 thg 12, 2011

VĂN CỦA EM MỐC

Ngôi trường theo con suốt 5 năm tiểu học nằm trên con phố nhỏ khá yên tĩnh, cho đến giờ phút này mẹ vẫn thấy mình quyết định đúng khi cho cả hai anh em học ở đây mà không phải mệt mỏi chay vạy cho con vào những trường danh tiếng trong thành phố. Thầy cô trong trường không những để lại ấn tượng trong con mà ngay bản thân mẹ cũng rất rất ấn tượng, mặc cho báo chí ngày ngày tháng tháng đưa tin về sự xuống cấp của giáo viên nhưng mẹ vẫn tin nó không hiện hữu trong ngôi trường này.
Ngay khi học lớp 3 con đã có bài văn viết về cô giáo chủ nhiệm hồi lớp 1 mà cô sau khi đọc đã rất xúc động và gọi điện ngay cho mẹ, cho đến tận lớp 5 cứ đến giờ ra chơi con lại vào thăm cô, khi có dịp soạn lại sách vở của con mẹ sẽ post lại bài này còn hôm nay mẹ chia sẻ bài văn con mới viết  về trường, về thầy cô, bạn bè trong ngôi trường này.

Đề bài: Cảm nghĩ về mái trường mến yêu.
Cô cho con: 7.75 điểm.
Với lời phê: Giọng văn biểu cảm khá riêng biệt, chứa đầy chất suy tư...

Bài văn con viết:
      Lớp Một...e dè, lo lắng, hồi hộp,sợ sệt...
       ...Lớp năm... chững chạc, tự tin,bạo dạn... 
      Năm năm là một quãng đường ngắn với người lớn, tuy vậy, với trẻ em, năm năm trôi qua rất lâu. Trên quãng đường năm năm từ đám trẻ chạy nhảy tung tăng tới khi là một học sinh chững chạc hơn ấy, tôi đã được một nơi che chở, dạy bảo. Đó chính là mái trường tiểu học yêu dấu của tôi. 
      Ngôi trường của tôi không to lớn, bề thế như các ngôi trường khác, nhưng với đám học sinh chúng tôi, trường luôn đủ rộng để mình không bao giờ có thể nói là mình đã biết hết về trường. Trong sân, những cây phượng rợp bóng, luôn có những nhóm học sinh túm năm tụm ba ngồi dưới gốc, vừa tận hưởng bóng mát, vừa nói chuyện râm ran xen lẫn với tiếng ríu rít của những  chú sẻ chuyền cành. Nhiều thế hệ học sinh đã ngồi dưới gốc cây như vậy, và những chú chim cũng đã luôn ríu rít như vậy, kể từ cái ngày đầu tiên tôi tới đây. Khoảnh sân trước của nơi đây là dành cho học sinh lớn nói chuyện, còn phần sân sau thì thật đúng là nơi khiến lũ học sinh nhỏ nhảy lên. Nó rộng, khiến cho lũ học sinh đuổi bắt nhau chạy vòng quanh thích thú và mệt hơi. Chính tôi cũng đi qua tuổi thơ của mình như vậy.
      Nơi đây...nơi đã cho tôi những bài học đầu tiên của con trẻ. Nơi đây có những thầy cô dạy tôi cách nhường nhịn, dạy tôi kỷ luật, cho tôi biết kính trọng, dạy tôi nói "cảm ơn", cho tôi học "xin lỗi". Toán dạy tôi biết tư duy. Văn dạy tôi cách nói lên cảm xúc. Âm nhạc cho tôi những giai điệu. Nghệ thuật cho tôi sự tỉ mẩn, tất cả mọi thứ nơi đây đều khiến tôi trưởng thành hơn.
      Nơi đây...nơi cho tôi tình bạn. Năm đầu, người đầu tiên nói chuyện với tôi đã khiến tôi có một tình bạn keo sơn tới bây giờ. Năm đầu, người bạn ghét nhất hoàn toàn có thể trở thành bạn thân nhất của bạn. Ở đây, không có sự giả dối trong tình bạn, không có sự lợi dụng trong tình bạn, chỉ có những tiếng cười và niềm hạnh phúc tới từ những nhóm bạn đoàn kết.
      Nơi đây... nơi mà tôi được sống trong yêu thương, dạy dỗ của thầy cô. Thầy cô là những người nâng đỡ tôi, giúp tôi lớn lên trong sự bảo ban ân cần. Nếu không có thầy cô, tôi sẽ không bao giờ biết về những nguyên tắc tạo nên một học sinh. Nếu không có thầy cô, tôi sẽ trở nên kiêu căng, ngạo mạn. Nếu không có thầy cô, có lẽ sự kính trọng những người lớn tuổi, những người làm nghề giáo viên của tôi sẽ trở thành một số không tròn trĩnh.
      Nơi đây...nơi khiến cho bao thế hệ học sinh đỗ đạt, trưởng thành. Bao học sinh ưu tú đã từ đây mà ra, để rồi, vào những dịp trọng đại họ lại trở về thăm lại thầy cô với tinh thần: "Nhất tự vi vi sư - Bán tự vi sư". 
      Đời học sinh, ai mà quên được bảng đen, phấn trắng? Ai mà quên được bộ bàn, bộ ghế học sinh? Ai mà quên được quần xanh, áo trắng đồng phục? Sẽ chẳng ai quên những thứ đó, tôi cũng vậy. Có thể nói rằng, chính những bảng đen đó, phấn trắng đó hay gọi khác đi Ngôi trường đó, chính ngôi trường tiểu học đã khiến tôi như hiện nay. Và nếu được chọn một thứ nào đó để mang theo mãi mãi trong tâm trí, tôi sẽ chọn nơi ấy - Mái trường tiểu học, nơi dạy tôi lễ nghĩa con người.,.  

Các bài văn khác của con:

27 thg 12, 2011

MẸ ƠI, CON YÊU MẸ LẮM!

Từ năm con lên cấp 2, công việc của mẹ bận hơn nên phần đưa đón con và kiểm tra bài vở của con phần lớn dành cho bố. Thời gian này bố đi vắng nên mẹ lĩnh trọn công việc của cả bố lẫn mẹ. Tối sẽ đi ngủ muộn hơn để kiểm tra bài vở của con, nhiều khi con đã say giấc nồng mẹ mới lọ mọ mở vở mở cặp con ra, trong những lần này mẹ tình cờ đọc được những bài văn của con viết trên lớp được cô chấm và phê những lời phê rất sâu sắc và tình cảm.
Hôm trước đọc bài của bác Lana kể chuyện văn của bạn Mei mẹ thầm ghen tỵ với bác và thắc mắc sao không thấy con có đề văn như vậy thì đến hôm nay mẹ đã tìm thấy, chắc bạn Mei là nữ viết về mẹ sẽ tình cảm hơn nhưng với bài văn của con mẹ thấy có sự tư duy và trưởng thành trong đó. Mẹ sẽ chép ra đây nhằm lưu giữ cảm giác ngọt ngào này.
Đề bài: Cảm nghĩ về một người bạn hoặc người thân của em.
Con đạt điểm: 8
Lời phê của cô giáo: Cách viết về mẹ rất tình cảm và cũng rất trí tuệ , có lối viết văn khá độc đáo ở đoạn kết.

Bài văn của con:
             Ai trong đời chẳng có một thời bé tí xíu, phải không? Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chăm sóc, dạy dỗ ta khi còn nhỏ không? Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chịu mang nặng chín tháng mười ngày để ta được nhìn thấy ánh sáng mặt trời không? Phải, đó chính là mẹ của chúng ta. Người mẹ của tôi cũng đã trải qua bao nỗi đau, để có được một đứa con trai như tôi bây giờ...
            Mẹ tôi không cao, nhưng không hiểu sao khi nhỏ, tôi lại thấy mẹ cao lớn đến vậy. Có món đồ chơi nằm trên nóc tủ, tôi gắng mãi không lấy được nhưng mẹ chỉ cần một cái vươn tay là có thể lấy được nó cho tôi. Nhưng lần sau, khi tôi lại muốn lấy nó, mẹ lại không lấy cho tôi. Giờ tôi mới hiểu rằng, lúc ấy mẹ muốn tôi tự tìm cách lấy món đồ thay vì ỷ lại mẹ. Mẹ đã dạy tôi tư duy, không dựa dẫm, độc lập như thế.   
            Khi tôi tập đi, hai tuổi thì phải, cả nhà vỗ tay hoan hô. Rồi, như bất kỳ đứa trẻ nào khác, tôi loạng choạng như gã say rượu, ngã bịch xuống. Khi bà chạy tới định đỡ, chính mẹ là người ngăn cảm: "Bà cứ để cho cháu đứng dậy một mình ạ!". Tôi, hơi hơi hiểu mẹ nói gì, chống hai tay xuống, tôi tự đứng lên trong sự ngạc nhiên của cả nhà. Mẹ dạy tôi tự đứng trên đôi chân của mình như vậy.
           Trẻ con ai cũng mắc lỗi, phải không? Những lúc tôi mắc lỗi, mẹ không quát, mắng, cũng chẳng đánh. Mẹ chỉ thể hiện sự buồn, thất vọng qua ánh mắt, rồi nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Ôi ánh mắt của mẹ! ánh mắt thể hiện rõ nhất tâm trạng của mẹ. Chùng xuống khi buồn, đó là khi tôi có lỗi. Sáng bừng lên như mặt trời ló rạng khi tôi có thành tích đáng tự hào,... Nhiều lúc, tôi ước rằng tôi sẽ luôn làm mẹ tự hào để ánh mắt mẹ lại sáng lên.
           Tôi bị hen bẩm sinh, nhận từ mẹ. Em gái tôi cũng vậy. Đêm nào trái gió trở trời, ba mẹ con lại lên cơn hen, ho sù sụ suốt đêm. Vậy mà mẹ vẫn chăm sóc cho bọn tôi, cho dù chính mẹ cũng đang mệt. Chắc chắn là một ngày nào đấy, tôi sẽ mang cho mẹ một thứ thuốc chữa hen, để mẹ không phải chịu những đêm sống chung với tiếng ho.
           Gần đây, có những lúc, bụng đau quặn thắt , Bác sỹ bảo rằng đó là do đau đại tràng, cần đấu tranh lâu dài. Suốt một tháng, tôi ngủ trên ghế bành. Đêm, cứ khi nào tôi đau rên lên mẹ lại đưa cho tôi một miếng bánh qui , bảo tôi cố gắng. Cứ như vậy, trong một tháng, những cơn đau đã dần rời xa tôi, tôi đã có thể hoạt động như thường, nhờ vào công của mẹ.
         Trong cuộc sống tôi thấy rằng, mẹ tôi là một người thực sự giàu có. Mẹ giàu về tình cảm, mẹ giàu lòng vị tha, đủ để nhắc nhở tôi không mắc lỗi. Mẹ giàu về lý trí , đủ để phân biệt lỗi lầm của hai đứa. Mẹ tôi giàu kiến thức, để những câu hỏi của tôi luôn có câu trả lời. Mẹ tôi cần cù chăm chỉ, đủ cho một cuộc sống không sung túc nhưng đủ đáp ứng những nhu cầu. Và trên hết, mẹ tôi luôn giúp đỡ, bên tôi mỗi khi tôi cần, như "ngọn gió của tôi" suốt đời. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng tôi rất biết ơn mẹ, và..."Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm".,.  
 
 

26 thg 12, 2011

BẠN

Hai đứa ở cùng khu tập thể, bố mình và mẹ bạn làm cùng cơ quan. Ngày còn bé mình đã thấy bạn thiệt thòi hơn chúng bạn cùng trang lứa, bố bạn mất từ khi bạn mới một tuổi, mẹ ở vậy nuôi bạn lớn lên. Nhớ ngày còn bé bọn mình thường tụ tập nhà bạn mỗi khi mẹ bạn làm ca đêm, chỉ vài con búp bê cùng vài cái khăn bông bay là đã có một tối tưng bừng, lớn hơn một chút thì đứa góp lạc đứa góp đường là nhà bạn biến thành xưởng kẹo lạc mù mịt khói, hôm không có gì thì mang mì sợi ra rang bọn mình vẫn có một tối vui vẻ. Thời gian cứ trôi, bọn mình học cùng nhau hết cấp 3 lúc nào chẳng biết nhưng mình vẫn nhớ năm cuối cấp lớp mình có một tuần tụ tập ở nhà bạn lao động gây quỹ lớp bằng cách gói thuê kẹo cho cơ sở bánh kẹo gần nhà, chính trong tuần lễ này bọn mình hình như phát triển suy nghĩ theo hai hướng khác nhau, rồi tiếp sau đó khu tập thể chúng mình ở được phá đi xây lại nên mỗi nhà chuyển đi mỗi nơi nên tình cảm bọn mình không được như xưa. Nhưng dù thế mình vẫn có mặt đầy đủ trong mọi biến đổi thăng trầm cuộc đời bạn. Mình học năm nhất đại học thì bạn lấy chồng và khi mình hoàn thành 4 năm đèn sách thì bạn cũng hoàn thành kế hoạch với 2 cô công chúa xinh xắn, dù vẫn qua lại thăm bạn và con nhưng bạn cứ như tránh mình khi chồng bạn không đi con đường thẳng, bạn chỉ còn chơi với mấy bạn nữ cùng lớp có con lớn như bạn, bạn ít khi tham gia các buổi sinh hoạt tập thể, nghĩ bạn mặc cảm nên mình vẫn gọi điện động viên bạn tham gia và phải cho đến khi bạn thoát khỏi người chồng đầu tiên và đến với anh chồng hiện tại rồi sinh được bé trai bụ bẫm bạn mới vui trở lại. Cứ nghĩ cuộc đời bạn từ nay sẽ bình yên nào ngờ tai hoạ ập xuống, bạn lại là người đầu tiên chứng kiến cái chết thương tâm của mẹ bạn. Thương bạn quá! Sao cuộc đời bạn lại nhiều nỗi gian truân vất vả thế?
Từ khi nghe tin bạn bè báo cho mình mà mình không thể tập trung với công việc, trưa qua đi viếng mẹ bạn về mà mình u uất cả ngày, chiều đưa con đi học mà như người mộng du, cả ngày hôm nay tinh thần mình vẫn chưa ổn tẹo nào, vẫn quẩn quanh với bạn và mẹ bạn. Tối vừa báo tin cho chồng mà chồng cũng ngỡ ngàng, cũng đọc tin ấy, tên ấy, số nhà ấy mà không thể ngờ lại là nhà bạn. Thương cô, thương bạn chỉ còn biết mong cô siêu thoát và phù hộ cho bạn cùng gia đình!

23 thg 12, 2011

THÈM....



Thèm cảm giác được vui vẻ bên các con như thế này, càng gần mấy ngày lễ thấy nhà nhà người người lên kế hoạch nghỉ ngơi mà thèm.......
Như mọi năm thì lịch nghỉ ngơi của nhà mình chắc cũng đã hòm hòm, tài khoản của mình chắc cũng đã thâm hụt đáng kể do book vé máy bay và khách sạn còn năm nay vẫn chẳng suy chuyển gì....nên vui hay nên buồn nhỉ :)

 Thèm cảm giác thư thái tự do không điện thoại, không tin nhắn, không số má, ....chỉ ngồi nhìn ngắm các con và cười :)

Ngắm con trai hóm hỉnh trêu mẹ

 Ngắm con gái tạo dáng đủ tư thế


hay nhí nhảnh cùng con và cháu
 


Thèm lắm cảm giác được vui đùa cùng con với biển xanh, cát trắng, nắng vàng, hay cùng con lang thang những nơi mà dù đi biết bao lần vẫn chưa thấy chán



17 thg 12, 2011

CUỐI TUẦN

Khách hàng sử dụng thẻ VCB đợt này được ưu đãi khuyến mãi giảm 10% tại hai hệ thống siêu thị Big C và Fivimart vào các ngày cuối tuần, vừa là nhân viên VCB vừa là khách hàng lâu năm của Fivimart thì làm sao bỏ qua cơ hội này. 
Trưa nay ba mẹ con kéo nhau sang siêu thị mua đồ, tất nhiên người chọn đồ chỉ có mình mẹ còn hai cái đuôi thì nhong nhóng hướng vào nhà sách rồi Zcafe và rồi cuối cùng thì cũng được mãn nguyện (ảnh ) :)) mà thực chất 10% được giảm kia lại bù sang bữa trưa cho hai cái đuôi nên mẹ chẳng được giảm tẹo nào.
Cuối năm mẹ sẽ lại về muộn, hai em cũng không thể gửi sang mẹ K vì mẹ K cũng về muộn như mẹ, bác L thường xuyên về muộn, anh Duy học chiều về sẽ không kịp đón em nên  hôm nay mẹ tranh thủ sang siêu thị mua luôn đồ ăn cho cả tuần.
Cuối năm là như thế này    CHUYỆN CUỐI NĂM (1)
và như thế này CHUYỆN CUỐI NĂM (2) vì năm nay có Chipmunks 3.
 

9 thg 12, 2011

NẮNG ĐÔNG

 
Bố đi vắng, hàng ngày mẹ mệt phờ từ cơ quan lao về đón con rồi cơm cơm nước nước dọn dẹp, ngoài ra thêm vài tối chở hai anh em đi học thêm nên thời gian rủ rỉ cùng con ít đi. Từ nay đến cuối năm thời gian lại càng ít đi bởi công việc càng nhiều.
Thời gian với con nhiều nhất trong tuần chỉ gói gọn trong ngày Chủ nhật, nên mẹ tranh thủ tận dụng mọi khoảng trống thư giãn với con, cố mỗi tuần một lần ra ngoài đổi gió :P.   

Tối hôm qua 08/12 SN bố, em Mít có đề nghị từ mấy hôm trước " SN bố mẹ con mình vẫn tổ chức chúc mừng mẹ nhé! rồi mẹ chụp ảnh gửi cho bố nhé :)) "- Đáng yêu thế thì mẹ làm sao từ chối nổi và kết quả là đây. 
nhẹ nhàng Cơm tấm "Mộc"
và kem New Zealand
 
Chủ nhật trước nắng đẹp lung linh, chở con lòng vòng dạo qua các con phố đẹp nhất HN hai mẹ con thu hoạch được một cơ số hoa cũng lung linh đẹp mà chỉ mang về cắm thôi thì tiếc quá, nhắn tin rủ cậu ra Hồ Tây chụp ảnh cho mẫu và kết quả là đợi mãi cậu chưa up nên mẹ up tạm mấy kiểu chụp ké bằng điện thoại.
Mẫu chính :P
Mẫu bị chói nắng nhưng vẫn cố điệu :))

Chân trông xe buổi chụp hình :-*

Thứ năm tuần trước mẹ được về sớm thì phục vụ hai anh em như thế này, mà sao tháng này megastar lại ra nhiều phim hấp dẫn cả mẹ và con thế cơ chứ, nó sẽ làm cho ngân sách của mẹ thâm hụt kha khá đây :((
Có 4 con mèo :))

Sau chương trình phim bao giờ cũng là như thế này :((








27 thg 11, 2011

LỊCH CUỐI TUẦN

THỨ BẢY:
7h sáng dậy chuẩn bị cho con hai bữa sáng - trưa.
8h check in vào công việc.
13h check out khỏi cơ quan, về nhà con đã say giấc ngủ trưa, loay hoay nấu cho con nồi chè bí đỏ.
14h30 đến thăm bác đã 80 tuổi lão thành cách mạng sống đơn thân, dù bận đến đâu cũng cố thu xếp đến thăm bác đôi lần trong tháng.
16h30 xin phép bác ra về đón con gái đến lớp tiếng Anh.
20h lên đến nhà bà ngoại chỉ có nhu cầu nằm cho gân cốt thư giãn.

CHỦ NHẬT:
8h chở con gái đến lớp Toán - Văn.
9h cà phê với con trai và em trai.
11h đón con gái cùng với xách đồ theo yêu cầu 2 em (Mốc - salat cá ngừ, Mít - phở cuốn) và ba mẹ con cùng vào bếp.
14h chở con gái lên Cung thiếu nhi với môn nghệ thuật con yêu thích - dance. Tranh thủ chờ đón con mẹ cũng kịp tự thưởng một đầm Chic-land.
22h mới thực sự được nghỉ ngơi với chương trình "Cặp đôi hoàn hảo" và blogging.

P/s: Đến phần hồi hộp nhất của "Cặp đôi hoàn hảo" mình yêu cả hai đôi Xoay và Song Ngọc mà bây giờ phải chia tay một đôi tiếc thế, chủ quan cá nhân mình thấy đôi Mr Đàm đáng ra nên rút.

24 thg 11, 2011

PAPA (Paul Anka)

Everyday my papa would work to help to make ends meet
To see that we would eat, keep those shoes upon my feet
Every night my papa would take and tuck me in my bed
Kiss me on my head after all the prayers were said
Growing up with him was easy time just flew on by
The years began to fly, he aged and so did I

I could tell that mama wasn't well
Papa knew and deep down so did she, so did she
When she died my papa broke down and cried
All he said was "God, why not take me?"

Every night he sat there sleeping in his rocking chair
He never went upstairs, all because she wasn't there
Then one day my papa said "Son, I'm proud the way you've grown.
Make it on your own. Oh, I'll be OK alone"

Every time I kiss my children papa's words ring true
"Your children live through you they'll grow and leave you, too"
I remember every word my papa used to say
I live them everyday he taught me well that way

Every night my papa would take and tuck me in my bed
Kiss me on my head when my prayers were said
Every night my papa would take and tuck me in my bed
Tuck me in my bed after my prayers were said ...
 

11 thg 11, 2011

11 BỨC ẢNH CỦA MỐC MÍT

 1


2


 3


 4


 5


 6


7


 8


9


10


11


Để lại dấu ấn ngày này bằng loạt ảnh của hai em
BONUS ảnh ba mẹ con

8 thg 11, 2011

THƠ "CON CÓC " CỦA MỐC


­­
Trưng Vương một năm qua

Nắng thu dài trên phố
Hàng phượng xạc xào reo
Gió vờn qua khung cửa
Trưng Vương-ôi tự hào

Một năm trôi nhanh quá
Mới ngày nào gặp nhau
“Cậu tên gì ấy nhỉ?
À tớ tên là Huy”

Mỗi ngày em đến lớp
Lại thêm nhiều điều hay
Luôn nhớ lời cô dạy
Kiến thức là bao la

Dãy Côn Sơn hùng dũng
Chứng kiến anh hùng ca
Cha ông ta chiến đấu
Giữ độc lập nước nhà

Truyền thống cùng lịch sử
Sáng mãi tên trường ta
Tự hào em cố gắng
Xứng danh Trưng Vương ca!

Bùi Minh Trí- 7H1
11-2011


4 thg 11, 2011

KHÔNG CÀ PHÊ ???


               Cơ quan năm nào cũng tổ chức khám sức khoẻ định kỳ cho cán bộ, đông người nên lịch khám kéo dài hai tuần lễ, năm nào cũng lần chần đến ngày cuối cùng hoặc đợi gọi nhắc, lí do đơn giản lắm vì phải nhịn cà phê để lấy máu rồi điện tim đồ ....Thứ bảy tuần trước đi làm định bụng đi khám luôn rồi quên vẫn nhờ gọi mang vào ly đúp...hôm nay ngày cuối quyết tâm đi khám nhưng quên vẫn lại đúp ly :P thế nên đo huyết áp chỉ số chưa bao giờ đẹp thế 100/70 và chuẩn đoán cuối cùng " Em nghĩ sức khoẻ chị thì 60 tuổi mới phải nghỉ hưu chứ nghỉ 55 thì phí quá", nghĩ bụng "Em BS này hóm hỉnh ghê mình đếm lùi từng năm đến tuổi nghỉ hưu mà em ý lại cộng thêm cho mình hẳn 5 năm nữa, 60 tuổi mới nghỉ thì hưởng thụ cuộc sống không lao động được mấy nỗi :))

             Chẳng nhớ nổi mình nghiền cà phê từ khi nào, chỉ nhớ hồi có bầu Mít phải đến hàng tháng sau mới quen được cảm giác lâng lâng vì thiếu hương vị cà phê. Vẫn nhớ từ bé mỗi lần bố pha cà phê mình thế nào cũng xin ly nước sái, mà nhà mình cả bố mẹ đều nghiền thì hỏi sao con cái không nhiễm nhỉ???, vẫn nhớ lần đầu tiên bị cảm giác say cà phê khi chị chủ quán quá yêu quý bọn mình đã mời bọn mình ly đặc biệt của quán để đêm đấy mất ngủ trắng đêm còn AX (khi đó là người yêu) thì nhất quyết không khai nhưng mình đoán chắc cũng mất ngủ như mình thôi :-*

            Thành thói quen lựa chọn, thứ bảy cuối tuần dù ở đâu rồi cũng mò lên gần cơ quan chui vào quán quen thuộc ngồi nhâm nhi khi với bạn khi với con, còn chủ nhật cũng chỉ một quán quen thuộc bên bờ hồ Ngọc Khánh gần nhà bà ngoại. Không khó tính nhưng khi đã quen vị vài quán thì dù ngồi vào đến Trung nguyên hay Highlands mình cũng thấy không thoải mái. Dù ít khi phải xa Hà nội lâu ngày nhưng mỗi khi đi xa dù 2 ngày thường phải đặt sẵn một bình mang theo.  

              Cũng không biết đúng hay sai khi bây giờ mỗi lần đi uống cà phê với các con dù sinh tố hay sữa chua con đều xin thêm vài thìa nước cốt cà phê, thôi kệ cứ như mình ngày xưa cũng có sao đâu???

             Phụ nữ hiện đại khi tự kể tật xấu của mình không biết có còn được cho vẫn đầy đủ CÔNG - DUNG - NGÔN - HẠNH nữa không???

28 thg 10, 2011

EM MỐC

       Chiều Chàng mẹ đã đặt được ấn phẩm đặc biệt có cả chữ ký Nguyễn Nhật Ánh, đọc nhanh trong vòng một tối đã xong và đến nay thấy chàng đang quay lại đọc vòng thứ 3. Chàng có đam mê với sách truyện nên mẹ cũng mừng:Nhớ hồi lớp 1 chàng ấp ủ ước mơ viết truyện được như NNA.
Nhớ năm 2009 vào SG cứ bắt bố mẹ cho đến "Ngã ba Hoa Điệp Vàng" của "Kính Vạn Hoa".
Nhớ hồi đọc xong "Cho Tôi xin một vé đi tuổi thơ" câu thường trực của chàng "buồn ơi là sầu".
Nhớ tuần lễ phát hành "Lá nằm trong lá" chàng đang ốm nên không vào mạng cập nhật thông tin cho đến hai ngày sau chàng bắt đền vì mẹ để chàng lỡ mất cơ hội gặp NNA xin chữ ký.
tủ sách của chàng hình như không thiếu một quyển nào của NNA.

    Chàng ốm nằm co ro một góc, ăn chẳng buồn ăn uống chẳng buồn uống lại trúng vào 2 kỳ sinh nhật 2 anh tổ chức linh đình 26/9 và 13/10. Dỗ chàng ăn để còn uống thuốc mẹ đã phải hứa nếu chàng chịu khó thuốc thang + ăn kiêng theo đơn bác sỹ thì quà tặng sinh nhật chàng sẽ là Nintendo DS3D, từ hôm đấy theo lời khuyên của em Mít cứ nhìn vào suất cơm nhạt đạm bạc chàng lại hô khẩu hiệu 3 lần "NINTENDO- NINTENDO-NINTENDO" để lấy quyết tâm.

      Lớp chàng tổ chức thăm quan dã ngoại Hồ Tiên Sa kèm với rất nhiều sinh hoạt cần phải hoạt động mạnh, với yêu cầu của Bác sỹ đợt này con phải hạn chế hoạt động nên bố không muốn con tham gia, con không nói gì nhưng có vẻ buồn. Đi học về con thỏ thẻ với mẹ "tối nay cô H sẽ gọi điện xin phép bố cho con đi đấy, vì con tham gia tiết mục Tôi tài năng của lớp :)) " . He he mẹ điều tra ra chàng đăng ký hẳn tiết mục hát với một bạn gái trong lớp bài "Love You Like A Love Song của Selena Gomez", mà cũng không biết chàng tập tành, ghép nhạc khi nào với bạn mà lại được thầy Tổng phụ trách duyệt :P. Phục vụ tiết mục của chàng mẹ còn phải lọ mọ lên chợ giời mua đĩa CD trắng để chàng thu nhạc .... kết quả buổi diễn của chàng thành công và mẹ được thưởng một cái vít cổ kèm nụ hôn vào má "Mẹ là số 1".

25 thg 10, 2011

VỀ QUÊ VỘI

Mùa lúa chín quê nội, vội vội vàng vàng chả kịp mang máy ảnh, quê mùa này đẹp lắm đi đến đâu cũng thoang thoảng mùi rơm mới....yêu lắm í :-*

22 thg 10, 2011

HAPPY BIRTHDAY TO ME



Cảm ơn tất cả các tình yêu đã gửi tin nhắn đến với mình!!!

Yêu nhất tin nhắn "Chúc mừng SN thứ 20 của chị gái, chúc chị lúc nào cũng xinh đẹp, trẻ trung và hạnh phúc" :)) 

Ấm áp với tin nhắn " Chúc mừng SN chị, Chúc chị luôn xinh đẹp và trẻ mãi, Chúc chị thành công và hạnh phúc.Em khi nào cũng yêu quý và cảm ơn chị nhiều" :D

Âm ỉ với tin nhắn " Chúc mừng SN chị, chúc chị luôn là Hot Woman" :P


Cảm ơn các em với tiệc sinh nhật vui vẻ trong văn phòng!
Bánh ngọt với màn thổi nến không thể thiếu

Cười gì mà to thế với chị cả

Tít mắt với Hot boy

Thiếu tự tin hẳn khi đứng cạnh Hot girl

Tạo dáng cùng các em

và một mình trước...

.....màn cắt bánh

Cảm ơn ba tình yêu lớn với MÙA ĐÔNG ẤM