7 thg 7, 2013

CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ

( Mượn lời nhà văn Nguyễn Nhật Ánh)
Loài hoa ông Nội yêu

       Ngày mai giỗ ông nội, mẹ gọi điện báo cả nhà lên vào Chủ Nhật nhé mẹ làm giỗ ông trước một ngày. Nhớ lại ngày bé, cứ dịp hè lại được về quê với ông bà cả tháng, được tắm sông, lội ao, ăn hoa quả vườn nhà nào chuối , ổi, na, mít và nhãn... trước sân nhà là dãy cây na sáng nào ngủ dậy mình cũng chạy ra  tìm xem có quả nào mở mắt không, vườn nhà ông có hai cây nhãn rất to năm nào cũng sai trĩu quả, nhớ những ngày hè trải chiếu ngồi dưới gốc nhãn mát rượi đợi các các em họ trèo lên cây hái những chùm quả to và ngon nhất cho chị gái và mình. Thời gạo mậu dịch nên mỗi hè về quê lại được ăn cơm gạo mùa mới nên một tháng ở quê cả hai chị em lại lên cân mũm mĩm. 
      Ông nội rất yêu hoa, lúc nào nhà ông cũng có hoa tươi, nếu vườn nhà hoa chưa nở thể nào mình cũng được ông nhờ sang mấy nhà hàng xóm xin hoa về cắm, khi thì hoa trà, khi thì hoa hồng quế, khi thì hoa cúc nhưng loài hoa ông yêu và hay cắm nhất là hoa mẫu đơn. Vì thế năm nào giỗ ông mình cũng lùng mua bằng được chục mẫu đơn về thắp hương ông.
Ông có một tình yêu với con cháu đặc biệt, nhớ hình ảnh trưa hè oi bức ông ngồi bên cạnh bố quạt cho bố ngủ, một ngày hai chị em mải vui bên nhà ông ngoại thì thể nào sáng mai đã thấy ông chống gậy sang nhà ông ngoại đón về, những phiên chợ quê thường kích thích trí tò mò của trẻ con thành phố nhưng cứ khoảng 30' mà chưa thấy hai chị em về thì mấy người em họ lại bị ông sai đi đón. Trong nhà ông có hai khung ảnh lớn được ông cẩn thận lau chùi hàng ngày là toàn bộ ảnh của hai chị em từ khi sơ sinh, thật tiếc sau ngày ông mất không biết hai khung ảnh thất lạc đi đâu. 
Càng lớn mình càng cảm phục ông bởi mình đã có hai bà nội sống hoà thuận cùng lo lắng chăm sóc cho con cháu.

        Nhớ lắm những trưa hè tháng bảy trốn ông theo tụi trẻ trong xóm lang thang bờ sông câu cáy xúc tép và rồi kiểu gì cũng bị ông phát hiện sai các em đi tìm về. Ông là người nóng tính, mình đã chứng kiến các em họ bị ông đánh bằng doi mây nhưng hai chị em mình dù có nghịch đến mấy cũng chưa một lần bị ông đánh.

       Giờ về quê mọi vật đã thay đổi, nhưng cứ gần đến cây cầu rẽ vào nhà ông bao ký ức tuổi thơ lại như ùa về.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét