Gần 14 năm nay con luôn là niềm tự hào của mẹ,
Cảm giác hồi hộp bỡ ngỡ cho đến giờ mẹ vẫn không thể nào quên khi bố bế con đặt xuống nằm cạnh mẹ với mái tóc xoăn tít bồng bềnh đen nhánh,
Cảm giác hãnh diện khi đầy tháng cho con đi kiểm tra sức khỏe con tăng thêm được 1,7kg,
Cảm giác hạnh phúc khi ai đến thăm cũng phải trầm trồ giống bố như đúc,
Vẫn nguyên cảm giác đứng tim khi con băng qua đường vượt trước đầu xe ô tô lúc 22 tháng tuổi,
Vẫn nhớ cảm giác chứng kiến con khóc thút thít khi xem bộ phim Lion King và hỏi mẹ "Sư tử bố chết rồi thì nó ở với ai?",
Và thật nhiều thật nhiều cảm xúc trước mỗi thay đổi của con,
Cảm ơn con! đã đến bên mẹ và luôn là ngôi sao trong lòng mẹ.
Cảm ơn con! với những cảm xúc dạt dào về mẹ.
Ai trong đời chẳng có một thời bé tí xíu, phải không?
Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chăm sóc, dạy dỗ ta khi còn nhỏ
không? Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chịu mang nặng chín tháng mười
ngày để ta được nhìn thấy ánh sáng mặt trời không? Phải, đó chính là
mẹ của chúng ta. Người mẹ của tôi cũng đã trải qua bao nỗi đau, để có
được một đứa con trai như tôi bây giờ...
Mẹ tôi không cao, nhưng không hiểu sao khi nhỏ, tôi lại thấy mẹ
cao lớn đến vậy. Có món đồ chơi nằm trên nóc tủ, tôi gắng mãi không lấy
đượcn nhưng mẹ chỉ cần một cái vươn tay là có thể lấy được nó cho tôi.
Nhưng lần sau, khi tôi lại muốn lấy nó, mẹ lại không lấy cho tôi. Giờ
tôi mới hiểu rằng, lúc ấy mẹ muốn tôi tự tìm cách lấy món đồ thay vì ỷ
lại mẹ. Mẹ đã dạy tôi tư duy, không dựa dẫm, độc lập như thế.
Khi tôi tập đi, hai tuổi thì phải, cả nhà vỗ tay hoan hô. Rồi, như bất
kỳ đứa trẻ nào khác, tôi loạng choạng như gã say rượu, ngã bịch xuống.
Khi bà chạy tới định đỡ, chính mẹ là người ngăn cảm: "Bà cứ để cho
cháu đứng dậy một mình ạ!". Tôi, hơi hơi hiểu mẹ nói gì, chống hai tay
xuống, tôi tự đứng lên trong sự ngạc nhiên của cả nhà. Mẹ dạy tôi tự
đứng trên đôi chân của mình như vậy.
Trẻ con ai cũng mắc lỗi, phải không? Những lúc tôi mắc lỗi, mẹ không
quát, mắng, cũng chẳng đánh. Mẹ chỉ thể hiện sự buồn, thất vọng qua ánh
mắt, rồi nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Ôi ánh mắt của mẹ! ánh mắt thể hiện rõ
nhất tâm trạng của mẹ. Chùng xuống khi buồn, đó là khi tôi có lỗi.
Sáng bừng lên như mặt trời ló rạng khi tôi có thành tích đáng tự
hào,... Nhiều lúc, tôi ước rằng tôi sẽ luôn làm mẹ tự hào để ánh mắt mẹ
lại sáng lên.
Tôi bị hen bẩm sinh,
nhận từ mẹ. Em gái tôi cũng vậy. Đêm nào trái gió trở trời, ba mẹ con
lại lên cơn hen, ho sù sụ suốt đêm. Vậy mà mẹ vẫn chăm sóc cho bọn tôi,
cho dù chính mẹ cũng đang mệt. Chắc chắn là một ngày nào đấy, tôi sẽ
mang cho mẹ một thứ thuốc chữa hen, để mẹ không phải chịu những đêm
sống chung với tiếng ho.
Gần đây, có
những lúc, bụng đau quặn thắt , Bác sỹ bảo rằng đó là do đau đại tràng,
cần đấu tranh lâu dài. Suốt một tháng, tôi ngủ trên ghế bành. Đêm, cứ
khi nào tôi đau rên lên mẹ lại đưa cho tôi một miếng bánh qui , bảo tôi
cố gắng. Cứ như vậy, trong một tháng, những cơn đau đã dần rời xa tôi,
tôi đã có thể hoạt động như thường, nhờ vào công của mẹ.
Trong cuộc sống tôi thấy rằng, mẹ tôi là một người thực sự giàu
có. Mẹ giàu về tình cảm, mẹ giàu lòng vị tha, đủ để nhắc nhở tôi không
mắc lỗi. Mẹ giàu về lý trí , đủ để phân biệt lỗi lầm của hai đứa. Mẹ
tôi giàu kiến thức, để những câu hỏi của tôi luôn có câu trả lời. Mẹ
tôi cần cù chăm chỉ, đủ cho một cuộc sống không sung túc nhưng đủ đáp
ứng những nhu cầu. Và trên hết, mẹ tôi luôn giúp đỡ, bên tôi mỗi khi
tôi cần, như "ngọn gió của tôi" suốt đời. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng
tôi rất biết ơn mẹ, và..."Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm".,.