31 thg 10, 2012

THÁNG 10 BÌNH YÊN


        Luôn là tháng được mong chờ nhất trong năm, thời tiết thu dìu dịu, cung thiên bình cho người sinh tháng này và sự kiện được kỷ niệm đều đặn 15 năm nay.
        Cứ vào tháng 10 lại có ước muốn được quay trở lại Nha trang hay Đà Lạt, năm nay cũng có rất nhiều dự định mà rồi chẳng thực hiện được do chồng công tác triền miên, chỉ xen vào giữa hai kỳ công tác bằng một buổi dã ngoại gần Hà nội, dù giản dị thôi nhưng các con cực kỳ phấn chấn. Thực chất cũng được rủ rê đến với xứ sở kim chi mà rồi lấn bấn chuyện con cái đành khước từ để rồi sau đấy xem ảnh mà ngậm ngùi tiếc.

 
        Dù tiếc chuyến đi xa thật nhiều nhưng bù lại được nhận rất nhiều tin nhắn cùng những lời chúc ấm áp từ người thân, bạn bè và hoa, cảm giác ngập trong hoa thật là hạnh phúc và yêu nhất hai tin nhắn:
Tin nhắn đầu tiên trong ngày "Happy birthday. Love you forever" :-*
Tin nhắn cuối cùng trong ngày mà thực chất đồng hồ đã chỉ sang ngày 23 "Chúc mừng sinh nhật lần thứ 18"  :-*
            Tháng 10 với mình thật bình yên và cho đến hôm nay khi ngồi viết những dòng này lại nhận được điện thoại của bạn từ phương xa về HN mời ăn trưa , mặc dù bận đã từ chối một lời mời buổi sáng mà khi nhận điện thoại bạn lại không thể không nhận lời với tin nhắn lại "hẹn nhau ở đâu báo lại cho tao, sẽ tranh thủ ghé qua khoảng nửa tiếng nhé".
          Một ngày đẹp như hôm nay mà chết dí trong văn phòng thật phí nên sẽ thu xếp công việc để đến với bạn dù thời gian có eo hẹp đến đâu :D

18 thg 10, 2012

15 NĂM

Mười lăm năm mình có gì anh nhỉ?
Một gái một trai vẹn điểm mười
Một mái nhà bao nụ cười hạnh phúc
Một tình yêu trẻ mãi không già.



15 năm qua mình được:
 Một gia đình nhỏ lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười,
 Một người chồng biết thương yêu chăm sóc vợ con,
 Một con trai thông minh hóm hỉnh bắt đầu bước vào tuổi ương ương,
 Một con gái dịu dàng, nữ tính, tình cảm,  yêu nghệ thuật và biết làm điệu.

Cảm ơn con gái - đã đến bên mẹ và trở thành người bạn nhỏ của mẹ.
Cảm ơn con trai - con đã luôn là nguồn động lực cho mẹ cố gắng.
Cảm ơn anh - người không biết nói những lời hoa mĩ nhưng lại luôn biết bù đắp những khoảng trống trong cuộc sống của em. 

Và một chút buồn
Với suy nghĩ đơn giản "mình thương yêu chăm sóc 10 chả nhẽ không được đáp lại 5" mình bước qua những câu hỏi của bạn bè: " em vẫn quyết định sống chung với mẹ chồng à?", " khó tính thế mà em vẫn quyết không ở riêng à?", " là học sinh cũ rồi mà không ngấm à?"......bởi trong đầu mình luôn luôn hiện lên câu "Mẹ chỉ hợp với anh nếu mình ở riêng thì mẹ ở với ai???" và 15 năm qua mình đã luôn luôn cố gắng tuy đôi lúc mình cũng thực sự mệt mỏi.

17 thg 10, 2012

CON LÀ NGÔI SAO CỦA MẸ

Gần 14 năm nay con luôn là niềm tự hào của mẹ,
Cảm giác hồi hộp bỡ ngỡ cho đến giờ mẹ vẫn không thể nào quên khi bố bế con đặt xuống nằm cạnh mẹ với mái tóc xoăn tít bồng bềnh đen nhánh,
Cảm giác hãnh diện khi đầy tháng cho con đi kiểm tra sức khỏe con tăng thêm được 1,7kg,
Cảm giác hạnh phúc khi ai đến thăm cũng phải trầm trồ giống bố như đúc,
Vẫn nguyên cảm giác đứng tim khi con băng qua đường vượt trước đầu xe ô tô lúc 22 tháng tuổi,
Vẫn nhớ cảm giác chứng kiến con khóc thút thít khi xem bộ phim Lion King và hỏi mẹ "Sư tử bố chết rồi thì nó ở với ai?",

Và thật nhiều thật nhiều cảm xúc trước mỗi thay đổi của con,
Cảm ơn con! đã đến bên mẹ và luôn là ngôi sao trong lòng mẹ. 

Cảm ơn con! với những cảm xúc dạt dào về mẹ.
            Ai trong đời chẳng có một thời bé tí xíu, phải không? Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chăm sóc, dạy dỗ ta khi còn nhỏ không? Có ai đó nhớ rằng, ai là người đã chịu mang nặng chín tháng mười ngày để ta được nhìn thấy ánh sáng mặt trời không? Phải, đó chính là mẹ của chúng ta. Người mẹ của tôi cũng đã trải qua bao nỗi đau, để có được một đứa con trai như tôi bây giờ...
            Mẹ tôi không cao, nhưng không hiểu sao khi nhỏ, tôi lại thấy mẹ cao lớn đến vậy. Có món đồ chơi nằm trên nóc tủ, tôi gắng mãi không lấy đượcn nhưng mẹ chỉ cần một cái vươn tay là có thể lấy được nó cho tôi. Nhưng lần sau, khi tôi lại muốn lấy nó, mẹ lại không lấy cho tôi. Giờ tôi mới hiểu rằng, lúc ấy mẹ muốn tôi tự tìm cách lấy món đồ thay vì ỷ lại mẹ. Mẹ đã dạy tôi tư duy, không dựa dẫm, độc lập như thế.   
            Khi tôi tập đi, hai tuổi thì phải, cả nhà vỗ tay hoan hô. Rồi, như bất kỳ đứa trẻ nào khác, tôi loạng choạng như gã say rượu, ngã bịch xuống. Khi bà chạy tới định đỡ, chính mẹ là người ngăn cảm: "Bà cứ để cho cháu đứng dậy một mình ạ!". Tôi, hơi hơi hiểu mẹ nói gì, chống hai tay xuống, tôi tự đứng lên trong sự ngạc nhiên của cả nhà. Mẹ dạy tôi tự đứng trên đôi chân của mình như vậy.
           Trẻ con ai cũng mắc lỗi, phải không? Những lúc tôi mắc lỗi, mẹ không quát, mắng, cũng chẳng đánh. Mẹ chỉ thể hiện sự buồn, thất vọng qua ánh mắt, rồi nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Ôi ánh mắt của mẹ! ánh mắt thể hiện rõ nhất tâm trạng của mẹ. Chùng xuống khi buồn, đó là khi tôi có lỗi. Sáng bừng lên như mặt trời ló rạng khi tôi có thành tích đáng tự hào,... Nhiều lúc, tôi ước rằng tôi sẽ luôn làm mẹ tự hào để ánh mắt mẹ lại sáng lên.
           Tôi bị hen bẩm sinh, nhận từ mẹ. Em gái tôi cũng vậy. Đêm nào trái gió trở trời, ba mẹ con lại lên cơn hen, ho sù sụ suốt đêm. Vậy mà mẹ vẫn chăm sóc cho bọn tôi, cho dù chính mẹ cũng đang mệt. Chắc chắn là một ngày nào đấy, tôi sẽ mang cho mẹ một thứ thuốc chữa hen, để mẹ không phải chịu những đêm sống chung với tiếng ho.
           Gần đây, có những lúc, bụng đau quặn thắt , Bác sỹ bảo rằng đó là do đau đại tràng, cần đấu tranh lâu dài. Suốt một tháng, tôi ngủ trên ghế bành. Đêm, cứ khi nào tôi đau rên lên mẹ lại đưa cho tôi một miếng bánh qui , bảo tôi cố gắng. Cứ như vậy, trong một tháng, những cơn đau đã dần rời xa tôi, tôi đã có thể hoạt động như thường, nhờ vào công của mẹ.
         Trong cuộc sống tôi thấy rằng, mẹ tôi là một người thực sự giàu có. Mẹ giàu về tình cảm, mẹ giàu lòng vị tha, đủ để nhắc nhở tôi không mắc lỗi. Mẹ giàu về lý trí , đủ để phân biệt lỗi lầm của hai đứa. Mẹ tôi giàu kiến thức, để những câu hỏi của tôi luôn có câu trả lời. Mẹ tôi cần cù chăm chỉ, đủ cho một cuộc sống không sung túc nhưng đủ đáp ứng những nhu cầu. Và trên hết, mẹ tôi luôn giúp đỡ, bên tôi mỗi khi tôi cần, như "ngọn gió của tôi" suốt đời. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng tôi rất biết ơn mẹ, và..."Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm".,.  

 

16 thg 10, 2012

MẸ YÊU EM QUÁ CƠ

Em nhẹ nhàng, dịu dàng, biết làm điệu là món quà mẹ được nhận từ mười năm nay,
Em thẳng thắn và mạnh mẽ khi dám nói những điều mà mẹ còn ngại ngần chưa nói,
Em trở thành người bạn nhỏ của mẹ đã từ lâu lắm rồi,
Em là đồng minh của mẹ thời gian gần đây,















Cảm ơn con! mẹ thật may mắn và hạnh phúc được là người sinh ra con.

13 thg 10, 2012

LINH TINH ĐẦU THÁNG 10

Rất nhiều dự định cho tháng 10 này mà rồi lại chẳng đâu vào đâu khi nhìn thấy list cv của chồng. Như cách đây 5 năm thì mình cũng chẳng có mấy băn khoăn khi cứ quyết là cả nhà khoác ba lô lên đường nhưng năm nay đã khác, con trai đã vào lớp 8 tuy con cũng chẳng học thêm gì ở ngoài nhưng chỉ với khối lượng bài trên lớp cùng với bài ở lớp đội tuyển của trường thì việc cho con nghỉ học 4-5 ngày cũng khiến mình suy nghĩ. Đã thử hỏi ý kiến con nếu con ở nhà còn bố mẹ với em Mít đi vắng có sao không ? Con đã đồng ý ngay nhưng nhìn ánh mắt con mình lại gạt ngay dự định đó. Tự nhận mình có cách sống tương đối hiện đại so với bạn cùng trang lứa nhưng riêng việc quyết định để con ở nhà rồi hai vợ chồng đi vắng thì chắc còn lâu lắm mình mới có thể theo kịp thanh niên bây giờ, nhưng dù có nhận ra rồi mình vẫn quyết bảo vệ ý kiến chủ quan của mình mặc cho mọi người lên án.

Chồng đi vắng, vẫn như mọi khi con trai tự đi xe đạp còn em Mít do mình đưa đón, rồi sức khoẻ không ổn tẹo nào nên đã cho em nghỉ hai buổi tiếng Anh trong tuần. Thứ bảy tuần trước phòng có việc, vẫn biết sức khoẻ có hạn nhưng tính chất công việc trong phòng thì khó khi nào mà chu đáo nếu việc rơi vào ngày trong tuần nên đã cố đến cuối cùng, kết quả sáng chủ nhật cả người đau ê ẩm nằm mãi đến hơn 1h chiều cố dậy chở em Mít đến lớp học vẽ và chắc do cố quá nên sáng thứ hai phải nghỉ làm mà rồi cả tuần người cứ vật vờ chẳng làm được việc gì ra hồn.

Mệt thì mệt nhưng để xốc lại tinh thần làm việc sáng thứ ba đã không cầm lòng được trước ôm hoa này :)