8 thg 5, 2013

THỪA mà THIẾU

            
             Chiếc giường này sắp thừa một tầng khi mà hai bạn nhà mình đã bước vào tuổi cần có góc riêng tư, cứ lấn cấn mãi mà chưa quyết được bởi nếu tách ra thì mình sẽ thiếu tiếng rì rầm của hai bạn mỗi đêm trước giờ ngủ, nhưng chắc mình cũng phải tập quen dần thôi.

            Nhà 5 người cần bốn phòng ngủ nhưng hiện chỉ có ba như vậy là thiếu một nhưng đang thừa hẳn một phòng được gọi là phòng khách nhưng ngoài mấy ngày tết phòng gần như bỏ không. Sinh hoạt chính của cả nhà được tập trung ở phòng ăn khoảng hai giờ vào bữa tối rồi ai về phòng nấy nên phòng gọi là phòng khách kia đang dự tính chuyển mục đích sử dụng thành phòng con trai. Xét về mọi điều kiện đều cực kỳ hợp lý, ánh sáng đầy đủ với chàng đeo mắt kính, ở cái tuổi mà bố mẹ cần quan sát nhiều nên không thể thả vào một căn phòng trong góc cửa đóng then cài, đủ rộng cho con bầy đồ lắp ghép (con say mê). Nhưng đã gặp rào cản bởi tư duy  hình thức hơn cái bản thân cần, lo cho việc người ngoài nghĩ về mình như thế nào chứ không quan tâm đến người trong gia đình nghĩ gì và cần gì :((

            Trưa nay một chị bạn đã hỏi " Thế định ở mãi thế đến bao giờ?" đã nhận được câu trả lời của mình "em cũng chẳng biết nữa!". Đó có phải là câu trả lời của người thiếu tính quyết đoán không??? hay của người hơi bị thừa về tình thương, đã hơn một lần tính chuyện ra ở riêng nhưng cứ nghĩ đến câu nói "mình ra ngoài rồi thì mẹ ở với ai" lại làm mình chùn bước. Sáng nay vào FB của chị Lana đọc được câu chuyện cảm động, thật đáng thương cho người đàn ông trong câu chuyện, bi kịch của anh ta là phải sống cả đời với người phụ nữ đã dùng cuộc hôn nhân của mình làm điều kiện mặc cả. Mình đã like câu chuyện và cũng đã comment nhưng rồi lại xoá bởi nghĩ cho cùng ai cũng có lý do riêng cả, không thể đem chuyện gia đình này so sánh với gia đình khác. Riêng mình dù bạn bè có phản đối và bảo mình nhu nhược nhưng với câu nói của chồng đã làm mình suy nghĩ và chấp nhận thực tại. Cuộc sống chung mẹ chồng nàng dâu mình chỉ mong theo được câu "Yêu thương đừng là gánh nặng" bởi xung đột chủ yếu xảy ra do hai người phụ nữ cùng yêu thương một người đàn ông và cuối cùng chỉ có người đàn ông là đáng thương và khổ tâm nhất mà thôi.  
          
 

7 thg 5, 2013

LINH TINH ĐẦU THÁNG 5

       Lâu lắm SABACO mới gặp mặt, chuyện từ sáng đến trưa rồi lại từ trưa đến chiều. Buồn nhất là sau khi tổng kết chúng nó lại bảo mình vẫn là vất vả nhất hội. Uh thì vẫn biết là vất vả, vẫn biết là phải cố nhiều nhưng nếu cứ lăn tăn suy nghĩ quẩn quanh với mớ bùng nhùng ấy chắc stress nặng nên thì thôi hãy bằng lòng với những gì mình đang có và tìm niềm vui với con cái, công việc.
        
          
        Rời xa một tập thể đã gắn bó năm năm với bao kỷ niệm quả là khó khăn, đến giờ vẫn không thể gọi tên cảm giác ngày hôm đó, cũng vì thế mà không có nổi một bức hình ngày chia tay. Thật bất ngờ và xúc động với clip đặc biệt các em dựng cho mình thay lời chia tay hôm 19/4, thật cảm động với những tin nhắn các em nhắn cho mình sau hôm đó và tự trách mình đôi khi vô cảm bởi có những tình cảm mà sao khi sống cạnh nhau mình lại không nhận ra.


        Với mình con cái được xếp hàng ưu tiên số 1, năm nay con bé sẽ vào cấp hai, với suy nghĩ vì con mình luôn muốn cho con được vào môi trường giáo dục nhẹ nhàng không áp đặt không chạy đua với thành tích nhưng lại vướng rào cản truyền thống gia đình bên nội là phải trường chuyên lớp chọn thì biết tính làm sao? Thôi thì đành dung hoà để cho con không bị cuốn vào cái guồng thành tích trường chuyên trường điểm mà không khí gia đình cũng không vì thế mà nóng lên theo nhiệt độ hè 2013, đã quyết cho con một ngôi trường công lập nhưng áp lực học hành vừa phải và gần nhà.


      Cậu cả năm nay vào lớp 9, lại một năm vất vả cho con, thương con lắm í, đã cho con quyền tự chọn trường và tất nhiên mình chỉ định hướng cho con với tiêu chí gần nhà, sau đợt chàng ốm phải nghỉ học gần tháng trời vào năm học lớp 7 mình nhận ra một điều "sức khoẻ của con là quan trọng nhất". 
Chàng bắt đầu bước vào tuổi ẩm ương và đã không ít lần mình bực đến bật khóc, bắt đầu phải đầu tư hơn nữa thời gian cho chàng.  


        Nhân đọc được câu chuyện về "Nhẫn cưới" của Trang Hạ, lại nhớ đến hôm gặp mặt đầu năm có anh đã phê phán chồng mình đeo nhẫn cưới không phải ngón áp út, chồng khăng khăng "nhẫn cưới chỉ là một phần của hôn nhân quan trọng là chúng em sống như thế nào thôi" hehe câu trả lời cuối cùng vẫn còn ở phía trước nhưng nhà mình có một sự thật người hay tháo bỏ nhẫn cưới lại là mình và không biết bao lần đã phải lật tung chăn gối để tìm ngoài ra chiếc nhẫn cùng cặp với chiếc chồng hiện đang đeo đã đi về đâu không rõ :P