22 thg 1, 2013

ĐI hay là ĐẾN

Là một chuyến đi mà mình đã ấp ủ rất lâu mà rồi cứ quẩn quanh với bộn bề công việc và con cái, từ thời tham gia bên Yahoo360 mà sau này trở thành nhóm Bloggers NhanAi rồi cho đến nhân duyên với Giỏ thị nhánh nhỏ của CCT vẫn lấn bấn chưa thể đi. Lần này được chồng động viên và hô quyết tâm mình đã bứt ra khỏi lối mòn cuộc sống thường nhật để ĐI hay nói cách khác là  ĐẾN với các bé vùng cao.

Vẫn nhớ lời bạn "Em đi một lần thì em sẽ không thể quên và từ sau cứ thấy ới là lại muốn đi như nghiện í". Lời chị bạn đã được chứng minh, vừa về hôm đầu tuần mà hôm nay thấy mọi người chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai mà tiếc ngẩn ngơ.

Cảm nhận riêng của mình khi lên đến điểm trường đầu tiên, các bé đã từng được nhận quà của nhiều đoàn lên trước đó nhưng đều là những nhóm nhỏ và chỉ mang tính thời điểm nên có thể mới chỉ phủ được ấm và no trong một thời gian nhất định, một vấn đề mà những nhóm nhỏ không thể thực hiện được đấy là cải thiện môi trường sinh hoạt cho các bé. Khi xuống đến những lớp học cắm bản nhìn lại càng xót xa, trần nhà thì nhìn thấu cả trời xanh, lớp học quây bằng phên nứa gió hun hút như ngoài trời, ngoài mấy cái ghế và vài thứ đồ chơi do cô giáo tự làm không còn gì khác thì làm sao trẻ thấy hứng thú khi đến lớp được :((

Còn một điều mà mình cũng xót xa không kém đấy là cuộc sống của các cô giáo trẻ, hy sinh cả tuổi thanh xuân, rời bỏ chốn phồn hoa thị thành lên với các bé, cô ít thì 2 năm cô nhiều thì 7 đến 8 năm. Phải là những con người cực kỳ nghị lực thì mới có thể trụ lại được nơi đây, có cô đã tâm sự với mình "ngày nhận quyết định lên đây em vừa đi vừa khóc chị ạ, bao đêm không ngủ để đấu tranh ở lại hay là về nhưng rồi nhìn các con đến lớp ngày một nhiều và đều hơn em thương các con quá nên quyết tâm ở lại và cho đến nay là 4 năm rồi", có cô thì bảo "cứ nghĩ mình còn trẻ mà nhụt chí như thế thì ai sẽ lên đây với các con" nếu nghe câu này ở một hoàn cảnh khác có thể mình sẽ nghĩ là sáo là không thật nhưng đêm hôm đó khi nghe cô giáo trẻ tâm sự mình thực sự đã khóc. Không dám mang máy ra chụp nhưng hình ảnh căn phòng tạm bợ sơ sài của các cô chắc mình sẽ không thể nào quên.

Đi để cảm nhận để thấy những việc mình làm thực sự rất thiết thực nhưng hình như dùng từ ĐI chưa chứa đủ tình cảm của mình mà nên dùng từ ĐẾN mới đầy đủ ý nghĩa.  

P/s: Ảnh chỉ minh họa cho thiên nhiên điểm đến bởi đã có nhiều ảnh về thầy trò các bé trên các trang cá nhân của các bạn cùng đoàn.

15 thg 1, 2013

LINH TINH NGÀY LẠNH

1. Bạn gọi cafe sáng mà bận chỉ tranh thủ ngồi được một lúc, bạn than sốc vì năm nay không có danh hiệu thi đua gì do mới chuyển công việc mới :P hô..hô... mình hỏi bạn năm nay bao nhiêu tuổi rồi, mục đích cuộc sống của bạn là mấy cái danh hiệu hay gia đình và con cái (bạn mới chỉ có một em bé và đang cố gắng có bé thứ hai) bạn không trả lời và mình chuyển câu chuyện sang hướng khác, ra về bạn nhắn tin " ngồi được với mày là tao thanh thản rồi, tý lượn phố phường nữa là tao quên hết". hi hi ly cafe hôm đấy thấy đậm chất thi đua khen thưởng :))   

2. Anh là bạn của cả hai vợ chồng, cuộc sống của anh vất vả phải tha phương, vợ anh gọi điện báo chuẩn bị cưới con trai anh nên hỏi mời những ai trong nhóm bạn để chị chuẩn bị gửi thiếp, hai vợ chồng chuyển lời mời đi hầu như đều nhận được trả lời "ok", riêng nhóm bạn chơi thân với anh từ năm nhất đại học có dịp gặp mình chuyển lời mời thì trả lời "Có anh C..đâu mà đến, ai biết mình" :(( - Buồn lần 1.
Hôm đám cưới bọn mình đến khá sớm, có anh còn đến sớm hơn cùng gia đình soạn sửa đón khách, Chị và các cháu rất mừng khi bon mình đến dự và ngạc nhiên hơn khi cả vợ và con của một anh đã mất cũng đến dự. Hai chị còn nắm tay hai vợ chồng dặn dò khi lớp có sự kiện nhớ báo hai chị để hai chị đến dự thay các anh. Nghĩ lại lời nhóm bạn thân mà Buồn lần 2 :(

3. Tiếc cho tình bạn hơn 30 năm, ngộ ra một điều môi trường cũng làm con người ta thay đổi, có thể nói những điều khiến bạn mình đau lòng đến thế được sao???

4. Có những tình bạn lại đến với nhau sao mà đơn giản, học cùng trung tâm tiếng anh, về cùng đường thôi, hỏi nhau dăm ba câu mà rồi thành thân, nhưng cả hai đều bận nên có khi cả năm cũng chỉ gặp nhau ăn trưa với nhau được đôi ba lần thế mà cuối năm nào cũng hỏi cần chốt doanh số bao nhiêu cứ báo tao tao sẽ lo  cho trong khả năng có thể, rồi bao nhiêu bạn bè người thân đều giới thiệu đến với mình. Trân quý những người bạn như thế.