26 thg 11, 2010

ẢNH CŨ (có update)

Tìm lại ảnh cũ, 

 10 tháng tuổi (cùng bà nội và chị gái)


Chụp năm 1976 (mình 5 tuổi còn mẹ đang mang bầu em trai)


Hai chị em chụp năm 1977 ( ai cũng bảo Mít giống mình)




 Năm 1983 cùng mẹ tại Đền Và núi Tản viên.


Năm 1989 ( thời đấy đang có mốt chụp chân dung đen trắng ):P

17 tuổi

18 tuổi

P/s: sẽ tiếp tục update

22 thg 11, 2010

MỘT CUỐI TUẦN MỆT NHƯNG MÀ VUI

Lịch cuối tuần kín mít, phải tạm hoãn một số việc sang cuối tuần sau.
Hẹn hò từ đầu tuần, điện thoại đi laị, SMS đi lại rồi messenger, rồi email và cuối cùng là thứ 7 cuối tuần như thế này đây
gặp cô, gặp bạn, vui, cười và nói và hò hét khản cả giọng.


và đang vui vẫn phải chia tay các bạn ra về.
Khi đã ở xa các bạn 120km vẫn nhận được điện thoại các bạn đang vui lắm và đang thi nhau nhắc lại kỷ niệm cũ, tiếc lắm nhưng đành hẹn với các bạn dịp khác.


Chiều thứ 7 cùng mẹ và con gái về quê và việc đầu tiên là ra lễ mộ các cụ, ông bà và bố
Rồi về thăm cụ ngoại của em Mít, em Mít sung sướng chạy nhảy thế này đây
Sáng CN lòng vòng họ hàng và dự 2 đám cưới đến 15h lên xe về Hà nội, theo đúng lộ trình thì 18h có mặt ở nhà mà rồi tắc đường om người 6 tiếng dồng hồ trên xe mệt nhoài. Kết quả sáng nay phải nghỉ làm và đến bây giờ mới up ảnh cuối tuần mệt nhưng mà vui.
Mít chụp với em họ ( sinh sau có 2 tháng )
Em mê mẩm với rặng phi lao và cứ bắt mẹ phải chụp cho em.

Bà ngoại và em (cháu gái duy nhất của bà nên rất được cưng chiều)

Em rất thích cây trong vườn của bà trẻ, lần nào về quê em cũng vào vườn tạo dáng.

hì hì mẹ cũng bon chen theo em

Mình yêu màu vàng và xanh này lắm
có một mùa hoa cải................( Hoa cải vườn nhà)

16 thg 11, 2010

THƯ GIÃN CÙNG CON GÁI


Đầu tuần nhìn vào list công việc chỉ biết tự nhủ - cố lên.
Qua hai ngày mệt nhoài mà chưa thấy bớt lại thêm vào danh sách việc cần làm cho ba ngày tiếp theo - chả biết có cố nổi không.
Chiều nay ngồi lại đến 19h mới check out, định bụng ôm về nhà làm tiếp nhưng không chắc lắm nên tặc lưỡi ra về tay không.
Về nhà loay hoay nấu nướng phục vụ hai bạn nhỏ, nổi hứng show hình nên mang máy ra chụp cho con gái rồi nghịch ngợm thế này đây:


Bạn mũm mĩm thế này chắc do kết quả của những hôm mẹ có hứng nấu nướng, và bữa ngày hôm nay là như thế này ạ:

1. Khai vị: súp ngô bò băm

2. Ăn kèm súp: Bánh mì nướng

3.Món nhẹ: Susi theo công thức Hàn xẻng

4. Món chính: Chả mực Hạ long

5. Ăn kèm cùng cơm trắng + canh dưa
Tên bữa ăn hôm nay mẹ cháu tạm đặt là  "Hợp tác cùng phát triển" 

9 thg 11, 2010

Hai câu chuyện đọc ngày hậu lũ

Chuyện cô giáo đi ôtô và ông Bí thư “cửu vạn” 

Cô giáo đi ôtô…

Cả nước đau cũng nỗi đau của dân nghèo Hà Tĩnh. Mấy cô cậu học sinh Hà Nội chẳng biết lũ bao giờ, nhịn quà sáng gom tiền mua sách gửi cho bạn nghèo chưa biết mặt. Những tấm lòng chia sẻ.

Bạn tôi. Mấy ngày chạy sấp ngửa xin hết chỗ này chỗ kia được mấy tấn hàng chuyển về cho vùng lũ. Thậm chí phải đi vay để kịp mua hàng (nhà hảo tâm chưa kịp chuyển tiền, mà nhà báo thì lấy đâu ra tiền có sẵn).


Sách em bị ngấm nước hết rồi! (Ảnh: Tuổi trẻ Online)

Di chuyển cả đêm, tội các em học sinh Hà Nội, phờ phạc vì lần đầu tiên di chuyển bằng xe… tải. Đến Cẩm Xuyên, sách vở được trao tận tay bạn nghèo. Nghe bạn kể, nhà mình mất hết trơn rồi, lũ cuốn trôi cả sách vở, các em đã khóc, những giọt nước mắt thật lòng.

Nhưng. Giá như đừng có cái “nhưng” này thì những giọt nước mắt ấy trọn vẹn làm sao! Giữa buổi trao quà đậm tình thương đồng loại ấy, một chiếc xe 4 chỗ thật bóng, thật đẹp xuất hiện. Một mệnh phụ trong bộ váy sang trọng xuất hiện.

Cứ ngỡ, lại một người hảo tâm đến giúp các em. Mừng thầm. Mừng bao nhiêu lại thấy bẽ bàng bấy nhiêu. Mệnh phụ ấy là cô giáo trong trường. Cũng chẳng dám trách gì cô. Có điều kiện kinh tế, đi xe đẹp, mặc áo sang là quyền của cô. Nhưng trong cái cảnh học sinh còn lam lũ, bữa đói bữa no, đang không biết  ngày mai có bút vở để đến trường nghe cô dạy, thì sao thấy chạnh lòng. Sự lộng lẫy giàu sang của cô sao kệch cỡm đến vậy!

Và chuyện ông Bí thư làm “cửu vạn”

Cầm những cuốn vở sũng nước của học sinh Cẩm Thủy, lại nhớ đến ngày đỉnh lũ Vũ Quang. Cái ngày mà dân sấp ngửa chạy lũ quên cả cái đói cận kề. Giữa chiều, ông Nguyễn Thanh  Bình (Bí thư Hà Tĩnh) đi ca nô to đến thôn 4, xã Hương Giang. Dân ào ra, xin mì tôm. Họ đói 2 ngày nay rồi.

Ngay lập tức mì tôm được ném xuống. Ông Bình đứng ở mũi ca nô hét: “Không được ném, ướt hết, cập sát vào”. Mới nhích được gần bờ, ông lội ào xuống, bắt mọi người đi theo đứng sắp hàng để chuyển mì tôm. Các vị lãnh đạo ban ngành chưa kịp sắn quần cũng phải ào xuống.

Nói thật, khi ấy tôi nghĩ rằng ông đang “diễn” vì  có cả cánh truyền hình địa phương đi theo. Bình thường, cú diễn ấy sẽ cực đắt giá về mặt truyền thông. Nhưng tôi nhầm.

Ông Bình chẳng để ý đến cái ống kính truyền hình, mắt nhìn dân, tay chuyển hàng, miệng thì hét: “nhanh tay lên còn đi tiếp”.

Mặt ông (tôi cũng mới gặp lần đầu) sạm đi, râu tua tủa. Cũng chẳng thấy ở ông bóng dáng cái hình ảnh quen thuộc của quan lãnh đạo: đạo mạo, trơn láng. Ông quần xắn đến bẹn, hùng hục lội nước, áo mưa xô lệch một bên.

Lại cái giọng khản đặc quát vào máy điện thoại: “Anh để dân đói, tôi cách chức anh”. Chẳng biết ông quát ai, cũng chẳng biết có kỷ luật, cách chức quan dưới quyền nào không. Nhưng ông cương quyết lắm.

Cũng đúng thật, quan mà để dân đói thì đáng cách chức, cho về đuổi gà giúp vợ! Nghe rằng, có vị chủ tịch xã bỏ lơ dân chạy lũ, không biết ông Bình xử ra sao? Nhưng tôi tin cái sự cương quyết của ông.

Xin đi nhờ xe ông về TP Hà Tĩnh, ông đưa gói lương khô: “Cậu dùng tạm, cái này hay lắm, tôi nhờ nó cầm cự được hai ngày rồi”. Chẳng biết ngày thường ông ra sao, nhưng với tôi, một ngày chống lũ, ông thật ấn tượng.

Hai câu chuyện kể xin hầu bạn đọc ngày hậu lũ. Hà Tĩnh, Quảng Bình vẫn cần lắm những tấm lòng. Như cô bạn tôi bảo: “Mình đi xin, rồi đem cho dân bao nhiêu rồi vẫn thấy chưa đủ. Chắc mình tham quá”. Ừ tham thật, nhưng bây giờ cần có nhiều người tham như bạn!



TheoQuỳnh Thi
Khoa học & Đời sống
Báo dân trí

6 thg 11, 2010

MÙA ĐÔNG CHO EM



Cả mùa đông sẽ đóng đinh trong bộ đồ này, ảm đạm quá! Cả tuần điệp khúc juyp ghi sậm + sơ mi trắng, chỉ có thể thay đổi bằng gile đen hoặc ghi.

Tuy nhiên để tránh nhàm chán vẫn sắm sửa tung tóe hòng diện vào lúc đi đường  - khi mà ai cũng nhăm nhăm đến công sở cho đúng giờ hoặc từ công sở nhao ra trong đầu chỉ còn bài toán duy nhất "về nhà bằng đường nào ngắn nhất mà không bị kẹt xe".
Vẫn có kết quả sơ bộ, chứ cứ theo công thức trên thì chắc mình không còn là lady nữa mà sẽ biến thành robot mất.



Ưng em jean này nhất vẫn quyết mua dù hơn mình 1 size (không có chiếc thứ 2) sẽ kết hợp với em mango ở trên săn được từ hồi hạ giá tháng 7.



Áo len New Look được tặng kết hợp ngon lành với em Karen Millen săn được trong một kỳ giảm giá.


Mê mỗi cái khăn lụa đính trên váy mà phải mua mặc dù hơi ngắn so với mình nhưng đi tất đen thì rất ok.




Đầm dạ mỏng của Chic- Land, trông thì cực kỳ đơn giản nhưng mặc lên lại cứ cong những chỗ cần cong, kết hợp váo áo thun ghi hoặcđen dài tay.


Và thay đổi màu truyền thống cho những ngày đông hanh hanh nắng.


Ngoài ra còn 1 đầm nhung đen  và 1 đầm dạ màu đỏ bocdo được tặng dịp sinh nhật rất ưng ý nhưng vì còn ém hàng nên chưa show :P

1 thg 11, 2010

KHOẢNG LẶNG




Những ngày qua có quá nhiều điều khiến phải suy nghĩ ... công việc, học tập, gia đình, bạn bè... quay cuồng trong mớ bòng bong có những lúc thấy như chùng xuống và nếu tự cho cơ thể nghỉ chắc sẽ nghỉ luôn nên lại phải gồng lên.
Trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó lúc nào cũng quẩn quanh công viêc - gia đình - công việc - gia đình. Chu toàn cho công việc thì gia đình bị chểnh mảng mà chu toàn cho gia đình thì công việc e không ổn, rồi thì học - học thêm để làm gì ???( mục đích cuối cùng cũng chỉ để ví nặng thêm) thì có cần cố thêm nữa không??? và cố đến khi nào???. khi mà đời người ngắn dài chẳng biết thế nào.. ..khi có chuyện rồi lại nghĩ giá như... giá như...