9 thg 5, 2010

BÌNH YÊN CỦA CON


Chắc con là đứa con gái không phải với mẹ, lúc vui vẻ hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình thì con không hay nghĩ đến mẹ nhưng cứ mỗi khi trong cuộc sống có điều gì làm con phải căng thẳng suy nghĩ thì con lại nghĩ đến mẹ nhiều thế không biết, như trưa nay chẳng hạn con chỉ mong được về bên mẹ để trút vào mẹ những bức bối trong lòng con, vì con biết chỉ có mẹ là người thương con nhất và hiểu con nhất thôi mà.

Con thật tệ phải không mẹ, cứ mang ưu phiền của mình đến đưa cho mẹ rồi nhẹ tênh ra về chẳng cần biết là ngày hôm đấy mẹ sẽ suy nghĩ những gì và đêm hôm đấy mẹ có trằn trọc khó ngủ không.


Ngày còn bé con luôn so bì với cái Hương cái Hiền cái Vân và thấy tủi thân khi chúng nó được mẹ chăm sóc nhiều hơn, còn con hầu như chỉ có bà nội và bố chăm sóc thôi, mẹ hết đi làm, đi trực về nhà lại chở em Minh đi "chơi" (trong suy nghĩ của con lúc đấy là mẹ chở Minh đi chơi)- Con ngố thế đấy, phải đến khi lên cấp 3 con mới dần dần hiểu mẹ đã vất vả như thế nào và thực sự đến khi con có Mốc Mít con mới hiểu hết được nỗi lòng mẹ mẹ ạ.


Mẹ mãi là chốn bình yên cho con trở về mỗi khi con thấy mệt mỏi mẹ nhé!


P/s: Coppy lại bài viết từ lâu lắm rồi nhân ngày của mẹ 2010.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét