11 thg 3, 2014

VIẾT LẠI


1. Cuối tuần vừa rồi cả phòng du xuân lên Thiền viện Trúc Lâm, do bận việc mà mình không thể tham gia nhưng toàn bộ khâu chuẩn bị thì vẫn nghe hết, nghe công đoàn gọi điện thoại lên sư thầy trụ trì yêu cầu: Bạch thầy hôm đó chúng con lên trong đoàn có cả già, trẻ, thanh niên, nhi đồng .. và đặc biệt là các cặp vợ chồng con cái. Nên chúng con xin thầy giảng về chữ ĐỨC, chữ TÂM và chữ HIẾU  còn chữ NHẪN con xin thầy để lần khác chỉ có mấy chị em con lên nghe thôi ạ. Thầy đã cười và bảo cứ yên tâm. Hôm đó kết quả như ý. Mình tuy lớn tuổi nhất phòng nhưng quả thật mình không thể nghĩ ra được ý tưởng này nhưng càng ngẫm các em càng đúng bởi không phải ai cũng đã hiểu được hết ý nghĩa tất cả các chữ này nên xin để ra chữ NHẪN cho riêng mình.
Như một người chị cả, dù các em có chuyện gì cũng suy nghĩ và tìm ra lời khuyên cũng như giải pháp tốt nhất và trong câu chuyện hàng ngày luôn đan xen nhưng câu chuyện ứng xử, không khuyên các em nhẫn nhịn biến thành nhu nhược nhưng lúc nào cần nhu thì phải nhu cần cương thì phải cương. Ngẫm lại thì hình như mình toàn lấy kinh nghiệm từ bản thân để nói với các em nhưng cũng có lúc chợt hỏi: mình đã đúng chưa???? bởi nhịn với người hiểu chuyện thì cả mình và đối phương cùng thoả mãn nhưng nhịn với người không hiểu hoặc cố tình không hiểu họ sẽ nghĩ mình ngu còn mình thì bị ức chế. 

2. Trưa nay về mẹ, rồi chiều về không tập trung làm việc được, lại ước thời gian quay trở lại để mình được ở bên mẹ như ngày nào, lại nhớ những tối mùa đông cả nhà quây tròn bên tấm chăn bông mỗi người một cuốn sách, gặp đoạn văn hay bố hay mẹ lại đọc thật to cho cả nhà cùng nghe, vẫn nhớ giọng lũ bạn cấp 2 đến nhà mình một tối như thế "Nhà cậu hạnh phúc thật!" lúc đó quả thật chưa hiểu hết được hai chữ HẠNH PHÚC nhưng phải đến khi lớn lên ra ngoài xã hội rồi đi lấy chồng mình mới  hiểu hết được câu nói đó. Rồi nhớ đến thời mình gặp nhiều chuyện mà chỉ với câu nói của chị "giá như bây giờ em có tiền em sẽ cho cái L mua nhà riêng" rồi anh nghe chị nói thế đã không ngần ngại đưa mình số tiền mà lúc đấy đủ mua một căn hộ trên khu trung tâm làm mình tự tin khi biết đằng sau mình luôn có gia đình và chị em ruột thịt. 
Em trai sức khoẻ yếu, từ nhỏ chị luôn nói với mình về sau ai lấy chị thì phải đảm bảo lo cho M, chăm M thì chị mới lấy, mình cũng lấy phương châm đấy đi chọn bạn giai và quả thật đã loại vài đối tượng chỉ vì lý do ngại khó đấy. Cho đến giờ vẫn thấy lựa chọn của mình là đúng đắn mặc dù không như chị ở riêng nên việc quyết định gần mẹ đơn giản hơn mình nhưng bạn giai từ hồi mình chọn tuy không khéo nói nhưng luôn bên mình chia sẻ với em mọi khó khăn trong cuộc sống. Ngược lại em cũng rất thương mình khi nhiều lần bảo mẹ bán nhà hiện đang ở để mua hai căn nhà nhỏ gần nhau để mình ở cùng.
Viết đến đây lại nhớ bố, bố luôn lo lắng cho mình, vẫn nhớ như in câu hỏi của bố trước ngày ăn hỏi " Con đã suy nghĩ thật chín chưa - làm dâu như con là vất vả lắm đấy", cho đến tận lúc mình có Mốc bố vẫn nguyên mối lo đấy và chắc chắn cho đến trước khi bố ốm và hôn mê bố vẫn chưa thể yên tâm. Nên bố ơi con vẫn luôn cố gắng cho đến hôm nay là gần 17 năm rồi bố ạ, như thế là đã qua một nửa quãng đường khó khăn ban đầu  rồi bố nhỉ  còn nửa quãng sau chắc đơn giản hơn vì cuộc sống đã dạy con biết dung hoà mọi niềm vui với ưu phiền và con cũng đã tìm được nguồn động viên từ hai thiên thần của con rồi bố ạ.